TU SĨ ĐẮC LỘ MIỀN NÚI

Gặp anh nơi triền núi
Áo sờn phủ bờ vai
Gió đưa từng cơn gió
Sương lạnh lùa tóc sương.

Nụ cười nở trên môi
Mồ hôi rơi gò má
Nắng nhẹ thấm trong tim
Rọi lòng người tu sĩ.

Ngày cuốc đất trồng rau
Hăng say gieo lời Chúa
Đêm về lòng lặng lẽ
Bình yên nơi nguyện đường.

Đời dâng hiến anh đi
Bao khó nguy không ngại
Bao gian khổ chẳng sờn
Một lòng theo chân Chúa.

Ngoài kia đời vẫn thế
Vẫn dậy sóng xô bờ
Anh nơi đây với Chúa
Thầm lặng một tình yêu.

Tình yêu dẫu bất toàn:
Mắt nhìn qua khe cửa
Nghe tiếng đời khẽ đưa
Hồn bâng khuâng khó tả.

Nhưng lạy Chúa từ nhân
Ngài thấu suốt lòng trần
Đây những gì anh có
Hướng Ngài làm lễ dâng.

Lễ dâng tuy mọn hèn
Lễ dâng nhiều bất xứng
Nhưng chạm đến lòng Nhân
Chúa thương tình nhận lấy.

Gió vẫn đùa trong gió
Mưa chiều đọng hơi sương
Tìm được chốn tựa nương
Anh tựa đầu bên Chúa.

Ngài nâng hồn anh dậy
Đưa vào chốn bình an
Cho say giấc nồng nàn
Qua đêm dài lặng lẽ.

Hôm sau tôi lại thấy
Vẫn chiếc áo phong sương
Tóc thêm vài sợi bạc
Anh hăng hái lên nương.

Như con lừa tiến bước
Dẫu đường vắng mi cay
Dù sóng gió phủ đầy
Lòng không hề lay chuyển.

Anh mang theo tình Chúa
Trao tặng đến mọi nơi
Để muôn loài hưởng nếm
Tình yêu chúa miên trường.

Hoan hô anh người lính
Chiến sĩ Đức Ki-tô
Bước chân tuy thầm lặng
Nhưng vọng mãi ngàn năm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *