Chúa đến trần gian để thực hiện sứ mạng Chúa Cha trao phó là Chúa rao giảng Tin Mừng để cứu độ muôn dân. Đây là một sứ mạng linh thánh, thiêng liêng, quá cao vời của Chúa. Chúa có thể thực hiện một mình và Chúa không cần ai phụ giúp cho Chúa. Thế nhưng, lúc nào Chúa cũng nghĩ đến con người chúng ta. Chúa mong muốn điều tốt đẹp nhất đến với con người chúng ta. Vì thế mà Chúa tạo nghiệp cho chúng ta để chúng ta được Chúa cho thừa hưởng nước thiêng đàng với Chúa sau này. Do đó mà trước tiên là Chúa chọn mười hai tông đồ, rồi đến mỗi người chúng ta qua mọi thời đại.
Vì Chúa chọn các tông đồ là một việc rất hệ trọng, cho nên Chúa thức suốt đêm để Chúa cầu nguyện với Chúa Cha, bàn hỏi với Chúa Cha, lãnh ý Chúa Cha và cuối cùng Chúa quyết định là sáng hôm sau, Chúa gọi các môn đệ tới và chọn mười hai vị mà Chúa gọi là mười hai tông đồ ( Lc 6, 12 – 13 ): Đó là Simon mà Chúa đặt tên là Phêrô và anh ngài là Anrê, Giacôbê và Gioan, Philípphê và Batôlômêô và Tôma, Giacôbê con ông Alphê, và Simon cũng gọi là Nhiệt Thành, Giuđa con ông Giacôbê, và Giuđa Iscariốt là kẻ phản bội.
Chọn chọn gọi mười hai tông đồ với tên tuổi cụ thể không phải để các ngài ngồi chơi xơi nước, mà việc chọn gọi này gắn liền với sứ mạng và được sai đi rao giảng Tin Mừng giống như Chúa. Vì thế, bài học đầu tiên Chúa dạy các tông đồ và cũng là bài thực tập trước hết cho các ngài là tình yêu. Dường như chúng ta thấy trong bài Tin Mừng hôm nay là các ngài vừa học vừa thực tập. Chúa chấp nhận điều này vì các ngài không có tài cán gì, còn khả năng thì quá giới hạn bởi các ngài là những ngư phủ, một nắng hai sương, đầu tắt mặt tối, làm bữa nào xào bữa đó. Bởi vậy, khi Chúa dẫn các ngài đi xuống và dừng lại trên một khoảng đất bằng phẳng, dân chúng có đạo cũng như không có đạo đến với Chúa quá đông đảo, Chúa thương dạy dỗ họ, làm các phép lạ chữa lành những chứng bệnh khác nhau trong dân, Chúa xua trừ ma quỷ. Có một điều chúng ta thấy là dân chúng đến sát bên Chúa, đụng chạm tới Chúa, nghĩa là dân chúng quá gần gũi với Chúa mà Chúa vẫn không ngại ngùng gì hết. Chúa chấp nhận mất thời gian với dân chúng, thậm chí Chúa chấp nhận dân chúng quấy rầy Chúa là vì Chúa yêu thương dân chúng và để cho dân chúng thỏa mãn những khát khao của họ khi họ được ở kề bên Chúa: “ …có nhóm đông môn đệ cùng đoàn lũ dân chúng đông đảo từ khắp xứ Giuđêa, Giêrusalem và miền duyên hải Tyrô và Siđôn đến nghe Chúa giảng và để được chữa lành mọi bệnh tật. Cả những người bị quỷ ô uế hành hạ cũng được chữa khỏi, và tất cả đám đông tìm cách chạm đến Chúa, vì tự nơi Chúa phát suất một sức mạnh chữa lành mọi người “ ( Lc 6, 17 – 19 ). Ngày hôm nay, Chúa cũng dạy chúng ta bài học yêu thương người khác như Chúa đã dạy các tông đồ ngày xưa. Chúa chẳng những dạy chúng ta một hoặc hai ngày, mà Chúa dạy suốt cuộc đời chúng ta.
Lạy Chúa, chúng con ca ngợi, chúc tụng Chúa vì Chúa yêu thương chúng con, cho nên Chúa rất vui khi ở giữa chúng con, Chúa chấp nhận chúng con làm phiền hà quấy rầy Chúa, nhất là mỗi khi chúng con ngỗ nghịch phạm tội mất lòng Chúa. Xin Chúa ban ơn nâng đỡ cùng tha thứ tội lỗi cho chúng con và giúp chúng con luôn học ở Chúa bài học của sự yêu thương để lúc nào chúng con cũng thể hiện tình yêu ấy khi chúng con sống cảm thông, tha thứ, bỏ qua những lầm lỗi, những thiếu sót của nhau, đồng thời biết giúp nhau, san sứt sẻ chia những gì chúng con có cho những người nghèo khổ thiếu thốn để: “ Kẻ được nhiều thì không dư, mà người được ít cũng không thiếu “ ( 2Cr 8, 15 ). Amen.
Lm Micae Thành Nhân