Ông sỹ quan trong bài Tin Mừng hôm nay không cùng dân tộc với người Do Thái. Chúng ta thấy nơi ông có lòng bác ái thương người. Cụ thể là ông thương tất cả mọi người, nhất là với người đầy tớ thân tín của ông. Vì thế, khi người đầy tớ này của ông bị bệnh gần chết, ông đã sai vài người kỳ lão đến xin Chúa cứu chữa đầy tớ của ông. Đàng khác, do thương tất cả mọi người mà ông quan tâm đến những người Do Thái, không cùng dân tộc với ông. Bằng chứng là ông chẳng những quan tâm đời sống vật chất của họ và còn cả đời sống tâm linh nữa. Do vậy mà đã xây cất hội đường cho người Do Thái để họ có nơi thờ phượng Chúa, đáp ứng được nhu cầu tâm linh của họ. Ông có quyền của hoàng đế Rôma trao cho, vì lúc này người Do Thái nằm dưới anh đô hộ của đế quốc Lamã, nhưng ông không dựa quyền để hà khắc với dân, làm khổ dân mà ông sống rất tốt với dân, rất nhân hậu đối với dân. Cho nên mọi người yêu mến ông. Vì thế mà họ đến gần bên Chúa, thưa Chúa là hãy thương ông, ban cho ông ơn ông đang xin.
Ông thương người, ông có đức bác ái, nhưng đàng khác, ông có một lòng khiêm nhường thẳm sâu trước mặt Chúa. Ông biết quyền uy của Chúa cao cả, lớn lao vô cùng, mọi lời Chúa phán, mọi việc Chúa làm ra đều mang lại lợi ích tốt lành cho con người chúng ta. Tất cả mọi người đến với Chúa đều được Chúa ban ơn, không ai trở về với bàn tay không. Nhất nữa, người ta đến với Chúa quá đông đảo, vì chỉ ở nơi Chúa, người ta mới tìm được chân lý, lẽ sống, hướng đi cho cuộc đời này để đạt đến cứu cánh đời người sau này. Còn riêng bản thân ông, ông thấy mình là một thụ tạo bất toàn, bất xứng, tội lỗi trăm bề, và quyền của ông đang có trong tay chẳng là gì so với quyền uy của Chúa, nó chỉ là cát bụi, hư vô, thoáng qua mà thôi. Vì thế, khi Chúa đến, không còn cách nhà ông sỹ quan bao xa, thì ông sai mấy người bạn đến thưa với Chúa rằng: “ Lạy Thầy, không dám làm phiền Thầy hơn nữa, vì con không xứng đáng được Thầy vào nhà con, cũng như con nghĩ con không xứng đáng đi mời Thầy, nhưng xin Thấy phán một lời, thì đầy tớ của con được lành mạnh. Vì con cũng chỉ là một sỹ quan cấp dưới, con có những lính dưới quyền con, con bảo người này thì nó đi, bảo người khác lại thì nó lại, và bảo đầy tớ con làm cái này thì nó làm “ ( Lc 7, 6 – 8 ). Đúng thật ông là một người quá khiêm nhường trước mặt Chúa và ông xưng tụng Chúa là Chúa của ông, Đấng mà ông yêu mến, tôn thờ, cậy trông.
Vì ông có lòng từ tâm với mọi người và khiêm nhường đối với Chúa, cho nên Chúa thương ông và làm phép lạ cứu chữa đầy tớ thân tín của ông được lành bệnh. Chúa đã thưởng công ông và Chúa còn khen ông là một người có đức tin mạnh mẽ vào Chúa ( Lc 7, 10 ). Vì thế, tất cả chúng ta cần học ở ông tấm lòng yêu thương nhau, sống khiêm nhường, cầu nguyện cho nhau và nhất là giúp nhau nên thánh trong cuộc sống. Chúa rất hài lòng khi chúng ta làm được như vậy trong cuộc đời này.
Lạy Chúa, Chúa không đòi chúng con phải dâng cho Chúa nào là tiền bạc của cải vật chất, những thứ cao lương mỹ vị quý hiếm ở trần gian, Chúa chỉ cần chúng con có một tấm lòng nhân hậu từ tâm như Chúa để chúng con sống yêu nhau. Và Chúa cũng muốn chúng con có lòng khiêm nhường trước nhan thánh Chúa, luôn ý thức mình là thụ tạo bất toàn, sống đúng địa vị thấp hèn của chúng con để Chúa thương chúng con hơn. Xin Chúa thương xót chúng con. Amen.
Lm Micae Thành Nhân