Cái chết, đối với Chúa, nó chỉ là một giấc ngủ, vì thế mà Chúa mới nói với ông trưởng hội đường Giairô, khi người nhà của ông đến báo với ông là làm phiền Chúa chi nữa, con gái ông đã chết rồi.., và khi đến nhà ông, Chúa nói: “ Lui ra ! Con bé có chết đâu, nó ngủ đấy “ ( Mc 5, 29 ).
Giấc ngủ ở đây là một giấc ngủ ngàn thu ( Ngàn thu vĩnh biệt ), nó bị tội lỗi vây bủa tư bề, đè bẹp con người chúng ta. Chúng ta không tự dậy được và cũng không ai có thể đánh thức con người chúng ta tỉnh dậy. Duy chỉ một mình Chúa, là Đấng đánh thức, kêu chúng ta chỗi dậy.
Chúa đánh thức chúng ta chỗi dậy trong ngày phán xét. Khi đó, thiên thần vâng lệnh Chúa, thổi loa, và khi chúng ta nghe hiệu lệnh từ tiếng loa của các thiên thần, chúng ta thức dậy để Chúa phán xét tất cả con người chúng ta từ tạo thiên lập địa cho đến lúc đó. Những người nào sạch tội nặng, tội nhẹ, Chúa cho lên thiêng đàng cả hồn lẫn xác. Những người nào mắc tội nặng, Chúa phạt xuống hỏa ngục cả hồn và xác. Khi ấy, chúng ta hạnh phúc là hạnh phúc đời đời, còn bị phạt là bị phạt đời đời, bị đau khổ là khổ đời đời, bị trầm luân là trầm luân đời đời: “ Vì khi hiệu lệnh ban ra, khi tiếng tổng lãnh thiên thần và tiếng kèn của Thiên Chúa vang lên, thì chính Chúa sẽ từ trời ngự xuống, và những người chết trong Chúa Kitô sẽ sống lại trước tiên; rồi đến chúng ta, là những những người đang sống, những người còn lại, chúng ta sẽ được đem đi trên đám mây cùng với họ để nghênh đón Chúa trên không trung. Như thế, chúng ta sẽ được ở cùng Chúa mãi mãi. Vậy anh em hãy dùng những lời ấy mà an ủi nhau “ ( 1Thes 4, 16 – 18 ).
Hôm nay, Chúa không để đến ngày tận thế, Chúa mới bảo anh thanh niên là người con duy nhất của bà góa thành Naim đã chết và đang được người ta khiêng đi chôn cùng với mẹ của anh đi theo được chỗi dậy, mà Chúa lại dành cho anh một ơn ban đặc biệt là kêu anh chỗi dậy luôn ngay bây giờ. Sở dĩ Chúa làm như vậy là vì Chúa thương anh, và mẹ của anh vì bà quá đau khổ, thất vọng không biết nương vào một ai lúc này cách riêng, và cách chung là Chúa thương tất cả mọi người chúng ta. Bởi vì chúng ta không hiểu về sự chết. Chúng ta tuyệt vọng, bế tắc, không lối thoát khi đứng trước cái chết. Chúng ta chỉ biết là khiêng người chết đi chôn mà thôi. Do đó, Chúa nói mẹ anh thôi đừng khóc nữa, Chúa bảo người khiêng anh dừng lại, Chúa chạm đến quan tài như là một dấu chỉ Chúa thương anh vô bờ bến và Chúa truyền lệnh kêu anh chỗi dạy: “ Hỡi thanh niên, Ta truyền cho anh hãy chỗi dậy. Người chết liền ngồi lên và bắt đầu nói. Rồi Chúa trao lại cho mẹ nó “ ( Lc 7, 14 – 15 ). Để rồi qua phép lạ này, dân Chúa mới hiểu phần nào về sự chết, và Chúa có quyền trên cả sự chết, dân chúng sẽ tin tưởng vào Chúa hơn. Một khi tin tưởng rồi, họ sẽ cao rao quyền năng Chúa khắp nơi: “ Mọi người đều sợ hãi và ngợi khen Chúa rằng: “ Một tiên tri cao cả đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người. Và việc này đã loan truyền danh tiếng Người trong toàn cõi Giuđêa, và khắp vùng lân cận “ ( Lc 7, 16 – 17 ).
Lạy Chúa, tất cả mọi sự trên trần gian này thuộc quyền của Chúa, sự sống, sự chết thuộc quyền của Chúa. Chúng con là con cái của Chúa thuộc sở hữu của Chúa, xin Chúa thương xót chúng con và ban ơn cho chúng con khi chúng con kêu xin Chúa, tìm về Chúa để chúng con nương tựa trong cuộc sống tro bụi này: “ Vì nếu chúng ta sống là sống cho Chúa, và nếu chúng ta chết là chết cho Chúa. Vậy nên chúng ta hoặc sống, hoặc chết, đều thuộc về Chúa cả “ ( Rm 14, 8 ). Amen.
Lm Micae Thành Nhân