Nếu Chúa cứ sống mãi trên thiên quốc, chúng ta có thể dựa vào lý do đó mà chúng ta nói rằng làm sao chúng ta vươn tới, làm sao chúng ta noi gương bắt chước để chúng ta sống trong cuộc đời làm người này, bởi Chúa quá cao vời, quá thẳm sâu, ai nào hiểu thấu. Thế nhưng Chúa đã từ bỏ tất cả địa vị là một Thiên Chúa để Chúa xuống thế làm người, sống như chúng ta mọi đàng, chỉ trừ là Chúa sống có tội ( xPl 2, 6 – 11 ). Vì vậy, Chúa là mẫu gương cho chúng ta noi theo. Hay nói cách khác, Chúa là tấm gương để chúng ta soi rọi cuộc đời mình vào đấy mà nhận biết mình đúng hay sai, tốt hay xấu, lành hay dữ, thiện hay ác và rồi chúng ta chỉnh trang, sửa đổi lại cuộc sống của mình theo thánh ý Chúa.
Trong chiều hướng này, khi vua Hêrôđê nghe biết tất cả những việc Chúa đã làm như là Chúa trừ quỷ, chữa lành bệnh tật, rao giảng Tin Mừng, phục sinh kẻ chết, và Chúa là một vị Thiên Chúa tốt lành vô cùng. Ông đã soi rọi cuộc đời của ông trước sự hiểu biết về Chúa, ông đã thấy hành động của ông là giết chết thánh Gioan Tẩy Giả là một tội ác, quá lớn, quá nặng nề. Cho nên ông bối rối, ông áy náy, ông dằn vặt lương tâm, ông lo sợ, ông mất ăn mất ngủ, xương cốt ông bị nghiền ngáu và dập nát bao lâu ông còn cố chấp trong tội, không đi xưng thú với Chúa ( Tv 29 ).
Trong lúc ông bị lương tâm dày vò như thế, thì có kẻ cho rằng Gioan đã sống lại, kẻ khác cho là ông Êlia hiện ra, và kẻ khác nữa lại nói rằng: Một tiên tri thời xưa đã sống lại, đã làm cho ông có vẻ chao đảo, mất phương hướng để nhìn nhận tội lỗi của ông, đôi khi nó sẽ ru ngủ im dịu, làm giảm đi mực độ nặng nề của tội và rồi ông sẽ chai lỳ, cố chấp trong tội, không còn cảm giác về tội mình đã phạm. Nhưng chỉ có ông mới biết tội của ông, con người thật của ông, ông phải đối diện, vì khi nhìn vào cuộc đời của Chúa để ông thấy toàn bộ con người của ông, ông thấy quá khứ, hiện tại, tương lai, và cuối cùng ông đã quyết tìm cách gặp Chúa.
Ông đi gặp Chúa, không biết ông có thú tội, xin Chúa tha thứ cho ông hay ông chỉ tò mò cho thỏa mãn những bối rối, do dự, dằn vặt cuộc đời của ông mà thôi. Thật sự nếu ông thật lòng với Chúa, Chúa tha thứ cho ông và ông sẽ sống tốt cuộc đời còn lại của ông rồi. Nhưng không có, ông vẫn sống mưu mô, quỷ quyệt, gian ác của một vị vua quyền lực, gây bao nỗi oan trái đau khổ cho dân chúng, ông chết trong tội của ông.
Như vậy, chúng ta thấy, tuy vua Hêrôđê nhìn nhận Chúa là tấm gương soi cuộc đời của ông, ông biết con người thật đầy tội lỗi, ác đức của ông nhưng ông không trở về với Chúa. Chúng ta cảm thấy tiếc cho ông. Còn chúng ta không được như thế, khi chúng ta soi rọi đời chúng ta vào Chúa, dưới ánh sáng lời Chúa chiếu tỏa, chúng biết tội lỗi, bất xứng, gian ác của chúng ta, chúng ta hãy ăn năn sám hối, xưng thú tội lỗi và xin Chúa biến đổi đời chúng ta nên tốt hơn.
Lạy Chúa, cuộc đời của chúng con trên trần gian thấm thoát qua mau như làn gió thoảng, như áng mấy trôi, xin Chúa cho chúng con biết tựa nương vào Chúa để khi thân xác chúng con trở về nơi mình phát xuất ra, chúng con được Chúa đón nhận cho vào hưởng sự sống đời đời. Amen.
Lm Micae Thành Nhân