THỨ SÁU TUẦN I MV 24 (Mt 9, 27 – 31)   CHÚA CHỮA HAI NGƯỜI MÙ (Tác giả: Lm Micae Thành Nhân)

Người bị mù thì không thể thấy được cảnh vật màu sắc bên ngoài. Thế giới xung quanh bên họ hầu như là một màu đen tối. Họ chỉ cảm nhận , giao tiếp với mọi người qua âm thanh nghe được của đôi tai, và các cảm xúc của các giác quan trên cơ thể, cũng như lời nói của họ mà thôi.

Hai người mù trong bài Tin Mừng hôm nay khi nghe Chúa đi ngang qua, họ chạy theo Chúa. Họ không thấy đường đi mà chạy theo Chúa, nghĩa là họ chạy theo Chúa bằng trái tim, bằng cảm nhận Chúa là Đấng có lòng từ bi, thương xót hay cứu giúp nhựng người hoạn nạn, cơ hàn, khổ cực mà trước đó họ đã nghe dân chúng kể về Chúa với họ. Đó là một sự quyết tâm quá lớn, vượt qua những giới hạn bệnh lý của họ. Và vì biết giới hạn, bất toàn về bệnh tật khốn đốn của mình, nên hai người này la thật to để Chúa nghe và Chúa cứu họ. Họ kêu lớn tiếng vì họ không để cơ hội này đi qua, nếu mà Chúa có đi nhanh hơn họ, khoảng cách của Chúa xa hơn họ, thì Chúa nghe mà đi chậm lại, hoặc dừng lại, chờ họ đến cùng Chúa với : “ Khi ấy, Chúa Giê-su đi ngang qua, có hai người mù chạy theo Chúa và kêu lớn tiếng rằng: Hỡi Con vua Ða-vít, xin thương chúng tôi ” ( Mt 9, 27 ). Ở đây, tiếng kêu xin thất thanh to lớn của họ: “ Lạy Chúa, xin nghe lời con cầu khẩn, tiếng con kêu mong được thấu tới ngài…Phận như chim lạc đàn đậu mái hiên ( Tv 102, 2. 8 ), để xin Chúa thương xót họ, thương cho hoàn cảnh bi đát của họ. Vì thế, họ đã theo Chúa cho đến khi Chúa tới nhà, họ kiên trì không nản lòng, không bỏ cuộc, không buông xuôi, họ theo xin ơn Chúa cho đến cùng, Chúa thương họ, và trước khi làm phép lạ chữa bệnh, Chúa hỏi lại lập trường của họ, để rồi nhân cơ hội này, họ thưa lại với Chúa như là một lời tuyên xưng vào Chúa để minh chứng cho mọi người biết lòng tin của họ, sự ước ao Chúa thương ban ơn cứu giúp họ: “ Khi Chúa tới nhà, những người mù tiến lại gần Chúa. Chúa Giê-su phán bảo họ: Các ngươi có tin rằng Ta có thể làm việc ấy không ? Họ thưa: Lạy Thầy, có. Bấy giờ Chúa sờ vào mắt họ và phán: Các ngươi tin thế nào, thì hãy được như vậy. Mắt họ liền mở ra, nhưng Chúa Giê-su truyền cho họ rằng: Coi chừng, đừng cho ai biết “ ( Mt 9, 28 – 30 ).

Trước ơn ban quá lớn của Chúa đối với họ mà họ tưởng như là trong mơ, có mơ cũng không được, họ chẳng bao giờ dám nghĩ tới. Đàng khác, Chúa chữa lành bệnh mù của họ một cách nhưng  không. Họ muôn vàn tạ ơn Chúa. Chúa căn dặn họ đừng nói cho ai biết, nhưng rồi họ vừa ra đi và cao rao Chúa cho mọi người để mọi người cũng chạy đến với Chúa. Họ đã không giữ Chúa cho riêng mình mà mong cho mọi người được Chúa thương ban ơn giống như họ: “ Nhưng vừa ra đi, họ liền đồn tiếng Người trong khắp miền ấy “ ( Mt 9, 31 ).

Phần riêng chúng ta, khi chúng ta phạm tội là chúng ta bị mù, khi chúng ta thấy sự khốn cùng của anh chị em chúng ta mà chúng ta không giúp là chúng ta bị mù…vì thế: ‘ Ôi lạy Chúa, mở cho con đôi mắt, thấy tình yêu Chúa kỳ diệu khắp nơi. Com mù lòa bên vệ đường hành khất, xin chữa con để nhìn thấy mặt Ngài “ ( TT KS t5 tuần II ), chúng ta hãy kêu xin Chúa thương xót cứu chữa chúng ta nơi tòa Giải tội.

Lạy Chúa, trong Mùa Vọng này, xin Chúa cứu chữa bệnh mù về tâm hồn chúng con do tội lỗi chúng con phạm mà gây ra để chúng con được nhìn thấy Chúa khi Chúa đến thăm viếng chúng con. Đồng thời, xin Chúa cũng giúp chúng thấy những nỗi đau, sự cơ bần khốn khổ của anh chị em đó mà chúng con giúp đỡ, an ủi những anh chị này vượt qua thử thách mà trung thành giữ đạo Chúa tốt hơn. Amen.

Lm Micae Thành Nhân

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *