THỨ BA TUẦN II MV 24 (Mt 18, 12 – 14) CHÚA KHÔNG MUỐN NHỮNG KẺ NHỎ PHẢI HƯ MẤT (Tác giả: Lm Micae Thành Nhân)

Chúa là chủ chăn của chúng ta, chúng ta là những con chiên trong đàn chiên của Chúa. Chúa bồng ẵm chúng ta trên đôi tay của Chúa: “ Người chăn dắt đàn chiên Người như mục tử. Người ẵm những con chiên trên cánh tay, ấp ủ chúng vào lòng, và nhẹ tay dẫn dắt những chiên mẹ “ ( Is 40, 11 ). Nghĩa là Chúa thương chúng ta và Chúa rất nhẹ nhàng dẫn dắt chúng ta khi đi theo Chúa, nhất là khi chúng ta yếu đuối phạm lỗi.

Trên con đường theo Chúa, ngày ngày Chúa dẫn chúng ta đến các đồng cỏ xanh tươi để chúng ta có của ăn no thỏa nuôi thân, Chúa dẫn chúng ta đến dòng suối mát để chúng ta không bị khát, và khi chúng ta cháng chường mỏi mệt, Chúa đưa chúng ta đến các triền đồi có bóng mát lồng lộng gió cho chúng ta nghỉ ngơi, lúc chiều về màn đêm buông xuống, Chúa dẫn chúng ta về chuồng trại để chúng ta được an giấc, để Chúa bảo vệ chúng ta. Thế nhưng, chúng ta lại không muốn đi theo Chúa cho đàng hoàng tử tế, mà chúng ta lại trốn Chúa, tự tách ra khỏi đàn chiên, chẳng những một mình chúng ta mà chúng ta còn rũ rê, lôi kéo thêm những người khác cùng đi với chúng ta nữa. Chúng ta tưởng rằng những đồi bắp, những ruộng lúa, các con suối có lẽ sẽ thỏa mãn cho những dục vọng  thèm khát thấp hèn của chúng ta hơn, mới lạ hơn, cho nên chúng ta thích ăn bắp, ăn lúa, ăn cỏ dại, ăn cỏ héo tàn hơn là ăn trong đồng cỏ xanh màu mỡ. Chúng ta thích uống rượu, bia, chất độc hơn là uống nước suối mát trong. Chúng ta thích chui vào nằm nghỉ trong các bụi rậm đầy rắn rít bò cọp thú dữ hơn là nơi các triền đồi thông thoáng gió mát để Chúa thấy mà ra tay bảo vệ, che chở kịp thời khi chúng ta gặp nguy hiểm, bị kẻ thù tấn công. Buổi tối, chúng ta không chịu về bên Chúa để Chúa gìn giữ chúng ta, mà thích lang thang nằm ở đầu đường xó chợ lõa lồ, lạnh lẽo. Thật sự lúc này chúng ta đã bỏ đàn chiên của Chúa, chúng ta đã đi lạc mất rồi. Chúng ta đã phạm tội. Nhưng Chúa lại thương chúng ta, đi tìm chúng ta. Chúa chẳng biết chúng ta ở vào một phương trời nào trong cái vũ trụ mênh mông bao la này. Chắc Chúa thất vọng lắm, nhưng vì thương chúng ta, vì Chúa có trái tim từ tâm nhân hậu, nên vũ trụ này tuy bao la lúc này lại trở thành nhỏ bé để rồi Chúa tiếp tục tìm kiếm chúng ta. Khi tìm được rồi, Chúa không đánh đập, không quát nạt, không trách móc, không dẫn chúng ta về bằng cách kéo lê, kéo lết chúng ta đi mà Chúa ôm chúng ta vào lòng, vác chúng ta trên vai về với Chúa: ” Khi ấy Chúa Giê-su phán cùng các môn đệ rằng: Các con nghĩ sao ? Nếu ai có một trăm con chiên mà lạc mất một con, thì người đó lại không bỏ chín mươi chín con trên núi, để đi tìm con chiên lạc sao ? Nếu người đó tìm được, thì quả thật, Thầy bảo các con, người đó sẽ vui mừng vì con chiên đó hơn chín mươi chín con chiên không thất lạc. Cũng vậy, Cha các con ở trên trời không muốn để một trong những kẻ bé nhỏ này phải hư đi ” ( Mt 18, 12 – 14 ).  Chúa vui mừng vô cùng vì Chúa cứu được chúng ta. Vì vậy, chúng ta hãy để cho Chúa dẫn lối cuộc đời chúng ta đi.

Lạy Chúa, Chúa hứa là Chúa sẽ đến thăm viếng chúng con, xin Chúa cho chúng trong những ngày cùng với toàn thể Giáo Hội sống trong tâm tình Mùa Vọng này, chúng con biết san bằng những núi đồi tội lỗi chúng con khi chúng con đi xưng tôi. Chúng con lấp những đầy thung lũng thiếu sót trong bổn phận bằng cách lo làm các nhân đức để khi Chúa đến, chúng con sẽ gặp được Chúa. Amen.

Lm Micae Thành Nhân

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *