1/ Thiên Chúa ban cho Salômôn sự hiểu biết và thần khí khôn ngoan theo như lời cầu xin của ông. Đối với Salômôn, Đức Khôn Ngoan là thứ ông quý chuộng hơn bất cứ thứ gì khác trên đời, vì mọi thứ đều qua đi như cát bụi, còn Đức Khôn Ngoan mãi tồn tại. Vì lời cầu xin được xem là khôn ngoan trước mặt Chúa mà Salômôn không chỉ được Thiên Chúa ban cho điều ông cầu xin là Đức Khôn Ngoan mà còn được ban cho cả điều ông không xin. Tôi có muốn sống khôn ngoan là chỉ ưu tiên tìm kiếm Đức Khôn Ngoan là chính Chúa?
2/ Lời Thiên Chúa sống động, hữu hiệu và sắc bén; Lời đó có sức tác động sâu xa, vừa cảnh báo vừa khích lệ. Lời được mạc khải vào thời cuối cùng qua Người Con là chính Đức Giêsu. Lời Thiên Chúa qua Đức Giêsu tác động thế nào trên cuộc đời tôi: cảnh báo, khích lệ, phê phán, an ủi?
3/ Nước Trời không chỉ đòi hỏi người ta sống theo những đòi hỏi của Lề Luật, mà còn đòi hỏi một sự quyết liệt từ bỏ những gì cản trở trên đường trọn lành. Chỉ những ai sẵn sàng từ bỏ, sống phó thác vào Chúa và sống vì tha nhân thì mới xứng đáng làm công dân của Nước Trời. Người môn đệ khôn ngoan là người chấp nhận từ bỏ tất cả “vì Thầy và vì Tin Mừng”. Tôi có thật sự khao khát sự sống đời đời trong Nước Thiên Chúa? Tôi có dám hy sinh những nhu cầu của bản thân để sống vì Chúa và vì tha nhân? Tôi có muốn trở thành người môn đệ khôn ngoan, chọn Chúa Giêsu và Tin Mừng của Người hơn những thứ khác?