THỨ BA TUẦN BÁT NHẬT PS (Ga 20, 11 – 18) BÀ MARIA THẤY CHÚA SỐNG LẠI (Tác giả: Lm Micae Thành Nhân)

Trong các sách Tin Mừng, có lẽ chị Maria là một trong những người nữ theo Chúa khóc nhiều nhất. Chị khóc khi chị quỳ dưới chân Chúa, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Chúa, lấy tóc mình lau rồi hôn chân Chúa và lấy dầu thơm mà đổ lên ( xLc 7, 36 – 50 ). Chị khóc lúc này là vì chị ăn năn sám hối tội lỗi chị đã phạm đến Chúa quá nặng nề và rồi Chúa đã xót thương tha thứ tội lỗi cho chị. Đàng khác, chị cũng còn khóc trong những ngày anh Lazarô qua đời ( xGa 11, 1 – 45 ). Đặc biệt hôm nay, từ sáng sớm chị đi ra mồ Chúa để thăm Chúa, vì ngày táng xác Chúa quá cận kề ngày Sabát, nên không có thời gian nhiều. Vì thế, dường như tất cả các công việc ngày ấy có vẻ như hơi vội vàng, gấp gáp cho xong, kẻo trễ thôi chứ liệm xác vẫn chu đáo đàng hoàng cho Chúa. Vì là vội vàng cho nên lòng trí của chị suy tưởng về Chúa cũng phải lùi lại để rồi nguyên cả ngày Sabát hôm đó, chị nghĩ nhiều về Chúa và chị mong trời mau sáng của ngày thứ nhất trong tuần để chị ra mồ viếng Chúa. Chị đã khóc thật nhiều khi không thấy xác Chúa còn ở trong mồ nữa: “ Khi ấy, bà Maria đang còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc …” ( Ga 20, 11 ), “ Bà kia, sao mà khóc, bà tìm ai “ ( Ga 20, 15 ).
Tiếng khóc của chị vào buổi sáng sớm tinh sương của ngày mới, giữa một khung trời mênh mông yên tĩnh không một tiếng lay động khi mà vạn vật chưa thức giấc hẳn sau một đêm dài ấm áp của những ngày xuân mới đã làm xé lòng bao nhiêu con người chúng ta ngày hôm nay. Tiếng khóc đó thể hiện tình yêu quá nồng nàn của chị đối với Chúa, dù Chúa đã chết và đang nằm yên lành trong ngôi mồ, dường như mọi sự đều khép lại, chấm hết, không còn hy vọng gì nữa, nhưng vì Chúa là tất cả của chị mà, Chúa có sống hay Chúa có chết thì Chúa vẫn là Chúa của chị, chị vẫn yêu Chúa đến cùng như mọi ngày trong cuộc đời của chị: “ Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi và tôi không biết người ta đã để Người ở đâu “ ( Ga 20, 13 ), để rồi chúng ta dừng lại ở đây, suy nghĩ lại bản thân mình, chúng ta nhận thấy sao mà chúng ta quá nhỏ nhoi, quá ích kỷ, quá hèn mạt, quá khốn nạn, quá dơ nhớp, quá bẩn thỉu, quá hôi tanh, quá bị khinh bỉ …khi chúng ta còn so đo tính toán thiệt hơn từng giây phút đến với Chúa trong thánh lễ, trong các việc đạo đức thờ phượng Chúa, và còn sống hơn thua, tranh chấp, ganh tỵ với anh chị em của mình. Chúng ta hãy điều chỉnh cuộc sống chúng ta theo ý Chúa khi mà chưa qua muộn màng, kẻo sau này chúng ta hối hận, núi tiếc.
Trong lúc chị khóc như vậy thì chính Chúa, Người đang đứng bên cạnh chị mà chị không nhận ra, chị tưởng là người giữ vườn: “ Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì xin cho tôi biết, ông đã đặt Người ở đâu để tôi đến lấy xác Người “ ( Ga 20, 15b ) để rồi Chúa gọi chính tên chị “ Maria “, chị quay mặt lại và thưa Chúa: “ Rabbi, nghĩa là lạy Thầy “ ( Ga 20, 16 ). Chi đã gặp được Chúa phục sinh nhờ tiếng gọi của Chúa. Tiếng gọi ấy là tiếng gọi của người mục tử đối với con con chiên của mình ( xGa 10, 1 – 18 ). Tiếng gọi của tình yêu, tiếng gọi của trái tim để rồi chỉ có tình yêu thì mới có thể nghe, mới có thể hiểu và mới có thể đáp lại mà thôi. Sau đó Chúa giao cho chị sứ mạng đi báo tin cho các tông đồ của Chúa biết Chúa sống lại: “ Chúa Giêsu bảo bà: Ðừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy đi báo tin cho các anh em Ta hay và bảo họ rằng: Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về cùng Thiên Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa các con. Maria Mađalêna đi báo tin cho các môn đệ rằng: Tôi đã trông thấy Chúa và Chúa đã phán với tôi những điều ấy ( Ga 20, 17 – 18 ). Vì thế, Giáo Hội Đông Phương nói rằng chị là tông đồ của các tông đồ.
Lạy Chúa phục sinh của chúng con, xin Chúa thương ban cho chúng con một tình yêu nồng nàn thẳm sâu đối với Chúa để chúng con sống hết mình vì Chúa, luôn làm theo ý Chúa và thương yêu anh chị em của chúng con, sống tốt với anh chị em của chúng con. Amen.
Lm Micae Thành Nhân

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *