Người đầy tớ là người làm công, phục vụ cho chủ của mình và được ông chủ cho ở một chỗ nào đó, có thể là một góc nhỏ , một xó xỉnh trong nhà của ông, thì người đầy tớ đó là hạnh phúc rồi.
Trước khi được Chúa nhận chúng ta vào nhà của Chúa là Giáo Hội đây, để làm đầy tớ cho Chúa, chúng ta được ví như những đứa bé bị vứt ngoài đường, máu me đầy mình, người đi đường qua lại chẳng một ai thèm ngó đến, chúng ta có khóc lóc, chúng ta có kêu la van xin, cũng vô vọng. Thế nhưng Chúa cứu chúng ta bằng cách Chúa lượm, Chúa đưa chúng ta về nhà Chúa để Chúa nuôi dưỡng, chăm sóc, nâng niu chúng ta, cho chúng ta được lớn lên trong tình yêu thương của Chúa ( Tư tưởng của tiên tri Êzêliel 16 ). Hiện tại bây giờ, qua cái chết và sự phục sinh của Chúa, Chúa lại cho chúng ta trở thành con của Chúa, được thừa hưởng gia nghiệp nước Trời, vì thế mà chúng ta phải luôn dâng lời tạ ơn Chúa.
Vì chúng ta là những người đầy tớ, cho nên chúng ta phải biết vị trí của chúng ta và sống đúng vị trí đó trong chương trình cứu độ của Chúa. Chúa sẽ thương xót và Chúa sẽ tiếp tục phù hộ, giúp sức cho chúng ta. Bằng không, nếu chúng ta sống kiêu ngạo, khoe khoang, khoác lác, Chúa sẽ bỏ rơi chúng ta.
Những công việc mà chúng ta làm trong vai trò là người đầy tớ: “ Cày bừa, chăn súc vật, dọn bữa tối, thắt lưng, hầu hạ … “ cho ông chủ, nghĩa là chúng ta phải lo chu toàn các công việc Chúa trao phó hàng ngày như là lo giữ đạo Chúa, làm lành lánh dữ, xa tránh các tội lỗi, chia cơm sẻ áo, cho kẻ đói ăn, cho kẻ khát uống, cho kẻ rách rưới ăn mặc, thăm viếng kẻ tù rạc, chăm sóc ủi an những những đau khổ bệnh hoạn tật nguyền….. Chúng ta làm các công việc đó trong bổn phận đầy tớ một cách đàng hoàng tử tế là để chúng ta được công phúc cho đời này và đời sau, chứ chẳng phải để cho Chúa hưởng lợi lộc gì cả, hoặc là Chúa trục lợi trên xương máu của chúng ta. Vì thế mà Chúa chẳng có mang ơn gì khi chúng ta làm những điều có lợi cho bản thân chúng ta: “ Ai trong các con có người đấy tớ cày bừa hay chăn súc vật ngoài đồng trở về liền bảo nó rằng: Mau lên, hãy vào bàn dùng bữa, mà trái lại không bảo nó rằng: Hãy lo dọn bữa tối cho ta, hãy thắt lưng và hầu hạ ta cho đến khi ta ăn uống đã, sau đó ngươi mới ăn uống. Chớ thì chủ nhà có phải mang ơn người đầy tớ, vì nó đã làm theo lệnh ông dạy không ? Thấy nghĩ rằng: Không. Phần các con cũng vậy, khi các con làm xong mọi điều đã truyền dạy các con, thì các con hãy nói rằng: Chúng tôi là đầy tớ vô dụng, vì chúng tôi đã làm điều chúng tôi đã làm “ ( Lc 17, 7 – 10 ). Do đó, khi chúng ta đi tham dự thánh lễ, rước lễ, đọc kinh cầu nguyện, chay tịnh, bác ái… Chúng ta cần mặc lấy tâm tình của một đầy tớ bất xứng để thưa với Chúa là chúng ta vẫn là những người vô dụng, vô lại của Chúa để rồi chúng ta sống khiêm nhường trước nhan Chúa và cố gắng xin ơn Chúa mà làm cho tốt để Chúa thưởng công chúng ta sau này: “ Thánh ý Chúa, trọn bề tuân giữ, hồn mến yêu hâm mộ chẳng rời. Đường con Chúa rõ mười mươi, huấn lệnh, thánh ý, con thời vâng theo “ ( Tv 118, 167 – 168 ).
Lạy Chúa, chúng con tin tưởng vào Chúa, chúng con trông cậy vào Chúa, xin Chúa ban ơn giúp chúng con làm các điều lành thánh, tránh các điều dữ, để chúng con được Chúa quan tâm, lo lắng, yểm trợ và cho chúng con được ở mãi trong nhà của Chúa. Amen.
Lm Micae Thành Nhân