Sau khi rửa chân cho các tông đồ rồi, Chúa dạy các ngài bài học của sự khiêm hạ, yêu thương, phục vụ. Qua đó, một điều quan trọng nhất là Chúa luôn mời gọi và nhắc nhở chúng ta hãy nhớ và nằm lòng, là dù gì đi chăng nữa, dù là quyền cao chức trọng, dù là thủ lãnh mọi dân tộc trên trần gian này…thì mình cũng là một loài thụ tạo bất toàn, bất xứng, tội lỗi, tôi tớ, nô lệ… và Chúa luôn luôn là ông chủ của mình, không ai có thể thay Chúa để mà lo lắng cho chúng ta trong cuộc sống đời này được. Và vì Chúa là chủ của chúng ta, Chúa có quyền sai chúng ta đi vào trần gian để làm việc này, việc kia theo ý Chúa và nhất là việc làm chứng cho Chúa, sống yêu thương, phục vụ, rao giảng Lời Chúa cho anh chị em của mình: “ Sau khi đã rửa chân các môn đệ, Chúa Giêsu phán với các ông: Thật, Thầy bảo thật các con: Tôi tớ không trọng hơn chủ, kẻ được sai không trọng hơn đấng đã sai mình “ ( Ga 13, 16 ). Chúng ta hãy vậng lời Chúa.
Nếu chúng ta nghe Lời Chúa dạy để rồi chúng ta biết mình là thân phận thụ tạo, tội lỗi, và chúng ta sống đúng thân phận địa vị thụ tạo của mình, và chúng ta sống tốt theo ý Chúa chứ không được sống theo ý riêng, bản năng như chính điều mà Chúa đã cảnh báo trước: “ Chính kẻ ăn bánh của Ta, sẽ giơ gót lên đạp Ta “ ( Ga 13, 18b ). Nghĩa là chúng ta sống đừng bội phản Chúa, đừng ăn cháo đá bát, mà phải biết ơn Chúa, sống đàng hoàng tử tế hơn, sống cho ra người hơn. Tiếp đến, chúng ta biết Chúa là Chúa của chúng ta, đi theo Chúa, phó thác cuộc sống chúng ta cho Chúa, và chúng ta tiếp đón Chúa qua việc tiếp đón những người được Chúa sai đến với chúng ta: “ Thầy nói điều đó với các con ngay từ bây giờ, trước khi sự việc xảy đến, để một khi xảy đến, các con tin rằng: Thầy là ai. Thật, Thầy bảo thật các con: Ai đón nhận kẻ Thầy sai, là đón nhận Thầy, và ai đón nhận Thầy là đón nhận Ðấng đã sai Thầy ” ( Ga 13, 19 – 20 ). Chúng ta tiếp đón với một thái độ kính trọng, yêu thương, và sẵn sàng hết lòng cộng tác với những người được Chúa sai đến theo khả năng của mình để xây dựng, để rao giảng Tin Mừng, và mở mang Nước Chúa. Do đó, chúng ta mới là người có phúc: “ Nếu các con biết điều đó mà thực hành thì có phúc “ ( Ga 13, 17 ). Cái phúc ở đây là chúng ta được Chúa ở với chúng ta, Chúa không bỏ rơi chúng ta, để rồi Chúa yêu thương chúng ta, gìn giữ, bảo vệ, chở che, nâng đỡ, ban ơn, giúp chúng ta sống tốt hơn và Chúa sẽ ban nước trời làm gia nghiệp cho chúng ta sau này.
Lạy Chúa, Đấng yêu thương, Đấng phục sinh của chúng con, chúng con được làm con Chúa trở lại là nhờ mầu nhiệm tử nạn và phục sinh của Chúa. Xin Chúa cho chúng con biết quý trọng ơn Chúa ban quá cao trọng này để mỗi ngày chúng con sống theo thánh ý Chúa, trung thành với mầu nhiệm tình yêu thương Chúa, và chúng con cao rao công trình kỳ diệu tình yêu này cho mọi người đang sống với chúng con. Amen.
Lm Micae Thành Nhân