Trong cuộc khổ nạn của Chúa, thánh Phêrô ba lần chối Chúa, mặc dù Chúa đã cảnh báo cho ngài biết trước để mà tránh đi khi nó xảy đến, nhưng ngài vẫn chối Chúa, vẫn phạm lỗi ( Ga 13, 36 – 38 ). Thê nhưng chẳng phải ngài chối Chúa trước mặt người có chức có quyền, có thân thế địa vị, có danh thơm tiếng tốt, nhưng là trước mặt một người phụ nữ; mà phụ nữ trong xã hội lúc bấy giờ không có một giá trị gì cả, cho nên ngài quả là đốn mạt, hèn hạ, đáng xâu hổ, đang bị khinh bỉ vô cùng là vậy. Nhưng mà nhờ Chúa thương ngài vô cùng, cái vô cùng của tình thương Chúa lớn hơn gấp mấy ngàn lần cái vô cùng của tội lỗi, của sự đốn mạt, của sự hèn hạ, của sự xấu hổ mà ngài đã phạm, để rồi Chúa quay lại nhìn ngài với ánh mắt nhân từ, hiền hậu, tha thứ, chứ không trách móc, không oán hờn. Do đó, ngài đã xin lỗi Chúa, ngài ăn năn khóc lóc cho đến trọn đời ( xLc 22,54 – 62 ).
Từ giờ phút đó cho đến mãi về sau, thánh Phêrô luôn ý thức thân phận thụ tạo, yếu đuối, tro bụi, tội lỗi, bất xứng của ngài. Ngài luôn bám chặc vào Chúa, tựa nương vào Chúa không một chút ngơi nghỉ, và đồng thời ngài cũng yêu thương các tông đồ khác, các anh chị em đồng loại khác của mình: “ Chúa nói với thánh Phêrô: Thầy luôn cầu nguyện cho con, để đức tin của con không bị lạc mất; phần con, sau khi con chỗi dậy, con hãy cũng cố anh em con “ ( Lc 22, 32 – 34 ). Mặc dù Chúa đã tha tội chối Chúa cho ngài rồi, nhưng ngài vẫn canh cánh trong lòng tình yêu của ngài đối với Chúa sao mà vụn nát quá. Cuộc đời của ngài theo Chúa sao mà chẳng vuông tròn chút nào cả. Chúa hiểu, Chúa thương ngài để rồi hôm nay, Chúa tạo cho ngài một cơ hội khác, chúng ta xem đây như là cơ hội cuối cùng cho ngài trước khi Chúa về trời. Cơ hội này là cơ hội tình yêu để phủ lấp những tội lỗi đã qua: “ Tinh yêu phủ lấp muôn vàn tội lỗi “ ( 1Pr 4, 8 ). Thánh Phêrô tận dụng cơ hội Chúa ban này để ngài tuyên xưng lòng mến đối với Chúa mà trước đó ngài đã chối ba lần. Dường như ngài tuyên xưng lòng mến rất to, rất lớn để cho Chúa nghe mà bỏ qua thêm cái nhát đảm của ngài, và để cho người khác nghe nữa mà ngài bớt đi sự xấu hổ, sượng ngùng của ngài. Vì thế, khi Chúa hỏi: “ Này anh Simon, con ông Gioan, anh có yêu mến Thầy hơn các anh em này không ? “ ( Ga 21, 15. 16. 17 ) và ba lần ngài đều đáp lại: “ Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy “ ( Ga 21, 15. 16. 17 ). Tuy lần thứ ba, ngài buồn vì ngài nhớ lại ba lần chối Chúa. Nhưng theo Chúa thì ngài đừng buồn nữa, vì ngài rất nhạy bén về cảm thức tội lỗi của ngài thì trong tình yêu đối với Chúa và với mọi người, ngài phải nhạy bén hơn thế để mới phục vụ đoàn chiên Chúa trao phó: “ Con hãy chăn dắt đoàn chiên cua Thầy “ ( Ga 21, 15. 16. 17 ). Và cuối cùng chính tình yêu vô cùng bén nhạy, đâm rễ sâu trong Chúa, ngài sẽ hiến dâng mạng sống cho Chúa sau này. Nhưng dù gì đi chăng nữa, có nói gì đi chặng nữa, nếu Chúa không nói với thánh nhân: “ Người lại bảo ông: Con hãy theo Thầy “ ( Ga 21, 19 ) thì việc theo Chúa của ngài cũng ra như không, vô ích. Nhưng đây Chúa nói với thánh nhân là con hãy theo Chúa. Đây mới là điều minh chứng thánh Phêrô thuộc trọn về Chúa rồi, chắc ngài rất hạnh phúc. Mọi người chúng ta đang chờ câu nói này của Chúa với từng người chúng ta. Để được Chúa nói như thế, chúng ta hãy sống theo thánh ý Chúa cho thật tốt, thật nghiêm chỉnh, thật đàng hoàng.
Lạy Chúa, Đấng phục sinh, rất nhân hậu từ bi, xin thương xót chúng con, xin ban Chúa Thánh Thần đến với chúng con, biến đổi cuộc sống chúng con, dẫn đường đưa chúng con đến cuộc sống vĩnh cửu, phúc trường sinh sau này, xin cho chúng con đang khi còn sống ở đời này, biết tôn kính, mến yêu, thờ phượng Chúa cho phải đạo làm con Chúa. Amen.
Lm Micae Thành Nhân