THỨ TƯ TUẦN VI TN 24 (Mc 8, 22 – 26) CHÚA CHỮA NGƯỜI MÙ (Tác giả: Lm Micae Thành Nhân)

Chúa cầm tay người mù và dắt ra ngoài khỏi làng. Chúa phun nước miếng vào mắt anh ta và đặt tay trên anh và hỏi: “ Ngươi có thấy gì không ? “ Anh ta nhìn lên và trả lời “ Con thấy người ta, như những cây cối đang đi “ ( Mc 8, 22 – 23 ). Dường như khi đọc đến đây, đã gợi lại trong chúng ta những hình ảnh của buổi đầu sơ khai Thiên Chúa tạo dựng con người chúng ta. Thời ấy, vũ trụ trống không mông quạnh, Thiên Chúa lấy bùn đất, Thiên Chúa nhào nắn, nặn thành con người chúng ta, lúc đó con người chúng ta chưa có sự sống, nó như một cái xác bất động , và rồi Chúa thổi hơi phú linh hồn vào thì con người mới có được sự sống như ngày hôm nay ( xSt 1, 2 ). Chúa phun nước miếng và đặt tay lần thứ nhất, lúc đó chưa có kết quả gì, mới chỉ là khởi đầu của công trình tác tạo mới. Lần thứ hai Chúa đặt tay thì anh ta mới thấy được rõ ràng như một người khỏe mạnh bình thường: “ Chúa là đặt tay trên mặt anh mù, anh liền thấy rõ và khỏi hẳn, và thấy được mọi vật rõ ràng “ ( Mc 8, 24 – 25 ). Đây là kết quả của công trình tạo dựng mới của Chúa.
Qua phép lạ chữa lành cho người mù, chúng ta thấy Chúa là nguồn gốc của sự sống, là Đấng ban phát sự sống, phục hồi sự sống, trả lại những gì mà con người chúng ta đã làm hư họa do tội lỗi con người chúng ta đã phạm, đã gây nên. Do đó, phúc cho chúng ta là chúng ta được làm con Chúa, được ở trong nhà Chúa, ở trong Giáo Hội của Chúa để Chúa yêu thương bảo vệ, gìn giữ chúng ta. Vì thế, chúng ta phải luôn luôn sống đạo đức, kèm chế miệng lưỡi, tính nóng nảy, giận hờn, khử trừ mọi thứ dơ bẩn và lòng chất chứa những gian ác, hiềm khích, lừa dối, luôn mở rộng tâm hồn để lời Chúa đi vào trong cuộc đời của chúng ta để rồi chúng ta biết dùng miệng lưỡi mà ca ngợi Chúa, đồng thời biết làm nhiều điều tốt lành có lợi cho anh chị em của chúng ta, mang hạnh phúc cho anh chị em của chúng ta.
Chúa chữa anh xong, Chúa bảo anh về nhà. Ai trong chúng ta cũng có một ngôi nhà để ở. Ngôi nhà là nơi chúng ta đi về mỗi khi chúng ta gặp gian nan thử thách và mệt mỏi khi tiếp xúc với đời. Anh về nhà đi, nghĩa là bao năm tháng bị bệnh, anh sống xa gia đình, xa mặt cách lòng, mọi người cũng không dám tiếp xúc anh, vì anh bị bệnh mù lòa là do tội, con người anh không thanh sạch, con người của anh bẩn thỉu, dơ nhớp làm ảnh hưởng đến người khác, cho nên mọi người xa tránh. Giờ này, anh đã hết bị bệnh mù lòa rồi, Chúa bảo anh về nhà, về nơi anh được sinh ra, về với tình yêu gia đình, về nơi anh nương tựa trong cuộc đời mà bao năm anh mới mơ quay về nhưng không được vì bệnh của mình. Và khi anh về nhà, đi vào làng, anh đừng nói cho ai biết. Qua đó, chúng ta thấy Chúa muốn anh anh về với gia đình, sống với gia đình trước, và nền tảng gia đình vẫn là quan trọng hơn hết trong giờ phút này, để rồi từ đó nó mới là đòn bẩy để thực hiện sứ mạng rao giảng lời Chúa cho người khác.
Lạy Chúa, tất cả chúng con đang ngước mắt hướng nhìn lên Chúa, tới khi Chúa xót thương chút thân phận chúng con. Thân phận chúng con như bèo dạt mây trôi, như bồ nông miền sa mạc, kêu gào hoài mà chẳng ai hay biết, nên chúng con không chỗ để được nương tựa. Xin Chúa thương xót chúng con. Xin Chúa giúp chúng con biết thương yêu anh chị em của chúng con, nhất là những anh chị em bệnh tật, rủi ro, hoạn nạn, thiếu thốn, nợ nền bằng cách giúp đỡ, chia sẻ, ủi an, không làm điều bất lợi cho anh chị em mcua3 chúng con. Amen.
Lm Micae Thành Nhân

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *